| Tiêu đề:
“May mắn chính là yếu tố tạo nên sự khác biệt…”, Mourinho đã nói như thế về kết quả của trận đấu tại Bernabeu. “Người đặc biệt” muốn đề cập tới các cơ hội bị bỏ lỡ của Ronaldo, tới bàn thắng của Xavi và tới pha phạm lỗi của Messi với Xabi Alonso. Những lý lẽ ông đưa ra hẳn phải dựa trên những cơ sở rõ ràng, đáng nhẽ ra Ronaldo đã có thể làm tốt hơn ở pha đánh đầu không ai kèm và nếu như trái bóng vào lưới, Real cân bằng cách biệt 2-2, kết cục của trận đấu đã khác. Mou cũng chẳng sai khi nhắc đến cú đá đập chân Marcelo của Xavi làm trái bóng đổi hướng khiến Casillas dù đã bay người hết cỡ nhưng cũng đành bất lực.
May mắn đã đứng về phía Barca trong 2 tình huống đó, điều này không ai phản đối nhưng dường như Mou “quên mất” rằng đội bóng của ông đã nhận được một món quà Giáng sinh ngay khi mà các khán giả còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi từ Valdes và rằng pha phạm lỗi của Messi với Alonso có “đáng là bao” so với những cú vào bóng của Ramos, của Lass hay của Pepe. Mou cần một lý do để bao biện cho thất bại, ông đã có. Nhưng khác với những trận trước, lần này HLV người Bồ đã thẳng thắn thừa nhận rằng Barca là đội chơi tốt hơn. Không còn để trợ lý Karanka ra đỡ đạn, “Người đặc biệt” đã chấp nhận thất bại, một lần nữa trước Barca. Không còn những hành động gây hấn, cũng chẳng còn những lời lẽ cay nghiệt, Mou bỗng dưng hiền hòa và thân thiện (cuối trận ra bắt tay Tito Vilanova) nhưng sự thay đổi này không hẳn bởi ông muốn thể hiện một hình ảnh khác trước mà bởi đội bóng của ông đã thua trong một trận đấu mà họ tưởng rằng họ sẽ làm được nhiều hơn thế. Là HLV, chắc chắn Mou phải chịu trách nhiệm cao nhất cho thất bại này. Và nếu xem những trận Siêu kinh điển trước đó là những bước tiến của Real thì trận đấu vừa rồi tại Bernabeu chẳng khác gì một bước thụt lùi của Los Blancos. Những gì các cầu thủ áo trắng thể hiện không xứng đáng để giành lấy chiến thắng trước Barca.
Bàn thắng cực sớm của Benzema tưởng như sẽ mở ra thế trận dễ đá cho Real nhưng thay vì đôi công như những gì Karanka đã khẳng định trước cuộc họp báo, đội bóng Hoàng gia lại lùi xuống và chẳng thể hiện được những nét đẹp như các trận trước. Có thể Real của Mourinho không chủ động đá thấp nhưng khả năng cầm bóng siêu hạng của đối phương đã buộc họ phải chơi ở thế phòng ngự phản công trong phần cuối thời gian của hiệp 1. Và điều này chỉ càng khiến cho vết thương thêm phần xát muối – Real vẫn ở đâu đó trong việc vươn tới đẳng cấp của Barca, mà họ cứ ngỡ rằng đây là thời điểm chín muồi nhất để hạ bệ đại kình địch. Những con số đã chỉ ra sự thật rất phũ phàng và đến chính Mou cũng phải thừa nhận điều này. Đội bóng của ông đã thua gần như trên mọi khía cạnh trước đối phương còn Mou cũng đã thua trong cuộc đấu trí với Pep. Real đã tận dụng rất tốt khoảng thời gian đầu trận khi Barca chưa nóng máy nhưng lại không tiếp tục phát huy được lợi thế dẫn trước sớm. Các pha tấn công của Los Blancos chỉ là những đường bóng dài, nhanh ra 2 biên cho Di Maria, Ronaldo tự biên tự diễn. Real không “dám” đôi công hay không thể đôi công? Câu trả lời có lẽ là cả 2. Vẫn là một lối chơi “điện xẹt” quen thuộc nhưng hiệu quả lại ở mức thấp nhất.
Khi Pep chuyển từ 4-3-3 sang 3-4-3 với việc đẩy Alves lên cao, Barca đã lấy lại quyền kiểm soát, và khiến cánh trái của Real liên tục bị đẩy xuống, buộc Ronaldo phải nhiều phen chiến đấu rất đơn độc. Những sự điều chỉnh của Mou sau khi bị dẫn trước cũng chẳng mang lại nhiều tác dụng. Higuain vô tác dụng, không có lấy 1 cú dứt điểm, Khedira đơn giản chỉ vào thay bởi Lass đã dính thẻ vàng và Kaka khá hơn nhưng cũng không xoay chuyển được tình thế. Real đã lại thua trong thời điểm mà nhiều người và bản thân họ đã nghĩ rằng có thể thắng một cách “đường đường chính chính” nhất. Và niềm kiêu hãnh lại bị tổn thương. | |